Khi viết các bài viết này tôi không hy vọng rằng có ai đó bấm vào xem, cũng không hy vọng có ai đó đọc hết bài, càng không hy vọng có ai đó đồng cảm vì tôi biết đây là một dạng bài viết không hợp với nội dung website FTAC và cũng không phải thứ mà đa số người quan tâm. Tôi chỉ viết đơn thuần là vì tự nhiên có cảm hứng viết và chủ yếu là viết cho chính mình. FTAC là một sản phẩm tinh thần của tôi cũng là nơi tôi hoạt động nên tôi chọn gửi lên để cho vui. Tuy nhiên nếu có ai đó hữu duyên có thể đọc, đồng cảm và ứng dụng được gì đó để giải tỏa bớt các áp lực trong cuộc sống thì tôi cũng rất vui.
Nếu muốn đọc hay tư vấn về luật thuế xin qua menu khác hoặc nhắn vào Hotline tôi sẽ hỗ trợ trong khả năng của mình.
VÔ THƯỜNG
Vô thường là một trong những quy luật chính vận hành liên tục trong vũ trụ, Vô thường luôn ẩn tàng trong mọi tình huống, hoàn cảnh, sự vật, sự việc cả về phương diện hữu hình lẫn vô hình. Đây cũng là một trọng tâm cốt lõi trong lời dạy của Đức Phật, một vị thầy, người đã thức tỉnh một cách trọn vẹn cách đây khoảng 2.600 năm.
Chúng ta không cần có một tôn giáo để có thể nghe, tiếp nhận những lời dạy giản đơn, chân thực nhưng vô cùng sâu sắc và đầy trí tuệ này, vì những vị thầy đã thức tỉnh trọn vẹn họ không bao giờ phân biệt. Chúng ta chỉ cần một sự chú tâm suy ngẫm thật sâu về những lời dạy đó, quan sát sự vận hành liên tục của những chân lý đó trong thực tế để tự xác định những điều này là đáng tin cậy hay không từ chính cảm nhận tự thân của chúng ta về nó. Quá trình này sẽ tạo nên một niềm tin sáng suốt, một niềm tin được chỉ dẫn từ chính trực giác của chúng ta chứ không phải một niềm tin dạng quan điểm tự động được mặc định bởi một hệ ý thức nào đó. Việc tranh luận tôn giáo là việc không cần thiết và điều đó cũng không giúp ích gì được cho cuộc sống của chúng ta. Thay vì tranh luận, bảo vệ những quan điểm được mặc định, chúng ta hãy chú tâm lắng nghe và suy ngẫm mọi lời dạy chân thực từ các vị thầy một cách có ý thức. Và quan trọng hơn là chúng ta phải để những lời dạy này được chảy vào trong hoạt động hàng ngày để giúp chúng ta có một cuộc sống nhẹ nhàng và cảm hứng hơn. Khi chúng ta tiếp nhận những lời dạy đầy trí tuệ này ở một trạng thái tự nhiên và sâu lắng, không bị giới hạn bởi những định kiến tôn giáo, chúng ta sẽ cảm nhận được mọi lời dạy chân thực từ các vị thầy đều cùng chỉ về các chân lý chung phổ quát nhất, vì tất cả những người khi ý thức đã hoàn toàn thức tỉnh đều sẽ nhận ra bản chất phổ quát và duy nhất của thực tại, chỉ là các lời dạy được diễn đạt theo các lối khác nhau, tùy theo văn phong chung của từng vùng lãnh thổ ở những thời đại khác nhau.
Vô thường – vô tức là không, thường là sự thường hằng cố định. Vạn sự trên đời đều vô thường tức là tất cả mọi thứ đều luôn biến đổi liên tục, không một thứ gì trong vũ trụ là thường hằng mãi mãi. Có câu nói rằng " không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông" nghĩa là vạn vật đều liên tục biến đổi, dòng sông cũng đã biến đổi so với lần tắm trước, ở một góc nhìn tương đối chúng ta có thể có cảm nhận đó cùng là một dòng sông nhưng thực sự từng phân tử nước trong dòng sông đó đã thay đổi và cả ta cũng đã thay đổi. Chúng ta có thể cảm nghiệm sự vận hành của Vô thường ở bất cứ phương diện nào của cuộc sống nếu chúng ta chịu để tâm và dành thời gian quan sát và ngẫm nghĩ về nó liên tục. Vô thường có thể là một cái gì đó mà tất cả chúng ta ai cũng đã từng nghe qua trong đời, nhưng có lẽ ít người trong chúng ta từng đặt câu hỏi về ý nghĩa sâu sắc thực sự của nó là gì, và những ai dành nhiều thời gian nghiền ngẫm về Vô thường để có thể ứng dụng sự hiểu biết về Vô thường vào cuộc đời thực lại càng ít hơn. Thường nó chỉ được sử dụng như những cụm từ cảm thán vào một số hoàn cảnh đặc biệt nào đó. Ví dụ khi chúng ta nhận được tin tức về một sự ra đi đột ngột của một người bạn, hay một người thân mà chúng ta vừa gặp không lâu chúng ta thường có cảm xúc bồi hồi và hay nói “cuộc đời thật vô thường”, khi cảm thán như vậy chúng ta cũng không thực sự hiểu Vô thường là gì, và tới khi cảm xúc bồi hồi đó qua đi thì chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại với vòng quay hoạt động hối hả thường lệ và quên mất Vô thường ngay lập tức. Nếu chúng ta chỉ dừng ở mức biết thoáng qua một cách cạn cợt về Vô thường như vậy, không dành thêm thời gian ngẫm nghĩ sâu hơn về nó, quan sát sự vận hành của nó thì sự hiểu biết này cũng không đem lại tác dụng gì ngoài các tình huống cảm thán, vì với cái biết thoáng qua như vậy chúng ta sẽ không thể ứng dụng được gì vào các hoạt động hàng ngày để làm cho cuộc sống trở nên dễ chịu và nhẹ nhàng hơn.
Toàn bộ vũ trụ đều là biểu hiện của năng lượng ý thức ở vô số các tần số rung động khác nhau, hay nói cách khác tất cả mọi thứ đều có một mức ý thức ở một mức độ nhất định để giữ cho nó hiện hữu. Làm sao biết được điều này ư, chỉ có một cách là luôn đặt câu hỏi về sự tồn tại của mọi vật, và liên tục đi tìm câu trả lời bằng cảm nhận và quan sát. Một thân cây đang sống khác một thân cây đã chết như thế nào? Với thân cây đang sống các phân tử của nó được liên kết chặt chẽ thành một hình dạng, còn thân cây đã chết các phân tử từ từ tan rã, hình dạng ban đầu không còn giữ được và theo thời gian nó sẽ hoàn toàn biến mất như chưa từng có. Như vậy cái gì đã giữ cho những phân tử của một thân cây khi đang sống liên kết chặt chẽ với nhau như vậy, chắc chắc phải có một mức ý thức nào đó ẩn tàng trong thân cây thực hiện điều đó, và khi nguồn ý thức đó biến đổi rời đi thì mọi thứ của thân cây cũng tan rã. Chúng ta cũng có thể quan sát ngay trong cơ thể chúng ta, chỉ riêng việc hít thở, chúng ta chỉ dừng lại chừng 10 đến 20 nhịp là chúng ta đã khó chịu và dừng 5-8 phút thì chúng ta sẽ chết, nhưng mấy khi chúng ta nhớ để mà thở, nếu để chúng ta phải nhớ để mà thở thì chúng ta sẽ khó mà sống được quá 30 phút. Và trong cơ thể còn vô vàn cơ quan khác như tim, gan, phổi cho tới vô vàn các mạch máu và các dây thần kinh li ti… nếu để cho chúng ta tự dùng ý thức thông thường của mình mà vận hành toàn bộ các chi tiết này thì chúng ta sẽ chết chưa đầy một giây. Vậy mà toàn bộ các chi tiết tinh vi trong một cơ thể phức tạp như vậy vẫn hoạt động một cách nhịp nhàng tự động để giúp chúng ta tồn tại, kể cả lúc chúng ta trong giấc ngủ, cái gì đã làm điều đó. Phải có sự hiện diện của một mức ý thức, một trí thông minh cao cấp hơn rất nhiều so với mức ý thức thông thường của chúng ta để vận hành tất cả những thứ đó. Khoa học ngày nay cũng đã có những thiết bị tối tân để thực hiện các thí nghiệm về những thứ siêu hình mà ở những thời kỳ trước đây chưa làm được. Người ta làm thí nghiệm chụp lại kết cấu của phân tử nước, sau đó cho nước nghe nhạc và chụp lại thì nhận thấy rằng kết cấu của phân tử nước trở nên cân đối và đẹp hơn kết cấu ban đầu, và kết cấu của phân tử nước lại biến đổi theo từng bài nhạc được phát. Người ta cũng làm thí nghiệm “ chửi rủa một cái cây” bằng cách cho hai cây xanh tương tự nhau được đặt trong một trường học và được cung cấp cùng một lượng nước, phân bón và ánh sáng mặt trời trong 30 ngày. Các học sinh được đề nghị ghi âm lại giọng nói của mình, một số em nói những lời tử tế – yêu thương, một số em khác thì nói những lời chỉ trích – xúc phạm. Trong khi cả hai cây đều được chăm sóc như nhau về nước và ánh nắng mặt trời suốt 30 ngày liên tục, một cây thì được nghe những lời khen ngợi và động viên hàng ngày, còn cây kia thì ngập trong những câu từ ác ý. Kết quả là cây được trao những lời yêu thương và động viên vẫn khỏe mạnh và phát triển, trong khi cây bị bắt nạt xúc phạm dường như héo úa chỉ vì những lời ác ý. Ngoài ra còn có thí nghiệm “khe kép” để xem xét sự biểu hiện của hạt photon khi được phóng qua khe hẹp lúc có bật thiết bị quan sát và lúc không bật thiết bị quan sát. Kết quả thí nghiệm cho thấy chỉ cần bật thiết bị quan sát, tức là khi bị quan sát các photon sẽ thể hiện trung thực bản chất của hạt, còn khi tắt thiết bị quan sát, bản chất sóng của photon lại xuất hiện. Và còn rất nhiều những phát hiện khác vượt ngoài tầm hiểu biết của trí năng con người. Khoa học thực nghiệm ngày nay tuy phát triển vượt bậc nhưng những hiểu biết về thực tại, về tự nhiên và vũ trụ vẫn còn rất nhiều giới hạn. Chúng ta rất khó để có thể hiểu sâu sắc về thực tại, tự nhiên và vũ trụ chỉ trên cơ sở các khám phá của khoa học thực nghiệm, tuy nhiên nếu dành nhiều thời gian lắng tâm suy ngẫm một cách sâu sắc về tất cả những điều mà chúng ta quan sát được từ môi trường xung quanh, từ những khám phá của khoa học thực nghiệm và quan trọng hơn hết là từ chính bên trong mỗi chúng ta, thì chúng ta có thể cảm nhận rằng mọi yếu tố của sự sống đều ẩn chứa một năng lượng ý thức vô hình ở một mức độ nào đó. Tất cả mọi thứ đều là các biểu hiện của năng lượng ý thức, vì vậy tất cả đều mang đặc tính tự nhiên của năng lượng là luôn biến chuyển, không bao giờ giữ nguyên ở một trạng thái nào mãi mãi. Với một cơ cấu thông minh và nhiệm màu như vậy, dòng chảy cuộc sống không thể là một dòng ao tù nước đọng với khuôn mẫu cố định mà luôn luân chuyển và biến ảo liên tục là điều hiển nhiên.
Chúng ta không cần phải có một sự qua đời của một ai đó thân thuộc để có thể thoáng cảm nhận sự Vô thường. Nếu chúng ta truy vết về quá khứ hoặc quan sát để cảm nhận mọi sự, mọi trạng thái, mọi hoàn cảnh cả bên trong và bên ngoài chúng ta bằng một sự chú tâm và tĩnh lặng sâu sắc, chúng ta sẽ nhận thấy Vô thường vận hành mọi lúc mọi nơi trong tất cả. Mọi yếu tố trong cuộc sống dù nhỏ hay lớn, đơn giản hay phức tạp đều không bao giờ thường hằng bất biến mà luôn biến đổi liên tục kể cả trên phương diện hữu hình lẫn vô hình. Sự biến chuyển to lớn của một đám mây bụi khí thành một hành tinh đến những biến chuyển tế nhị và liên tục trong tâm trạng chúng ta đều thể hiện sự vận hành của lẽ Vô thường. Một chiếc áo chỉ mới tuần trước chúng ta mặc cảm thấy rất vừa ý thì qua tuần sau cũng chiếc áo ấy ta lại thấy nó không còn đẹp như trước nữa, chỉ mới một tuần nên chiếc áo vẫn vậy nhưng cảm nhận của chúng ta về nó đã thay đổi. Hàng ngày chúng ta không nhận ra sự biến đổi trong hình hài của mình, nhưng nếu chúng ta nhìn lại một bức hình của chính mình 2 năm về trước chúng ta sẽ thấy nó đã biến đổi như thế nào, điều này cũng xảy ra tương tự với những vật hữu hình khác như chiếc xe hay đôi giày. Một môn thể thao chỉ mới vài năm trước chúng ta còn cảm thấy vô cùng hứng thú khi chơi nó nhưng nay sự hứng thú đó đã không còn. Một bài hát có thể vài tháng trước chúng ta còn rất muốn hát nó nhưng bây giờ cũng bài hát đó ta lại không còn muốn hát nó nữa. Có khi ta buổi sáng đang khỏe mạnh bình thường thì tới chiều đã cảm thấy đau đầu nóng sốt phải về giường nằm nghỉ. Nhiều lúc ta đang trong trạng thái bình thường yên ổn bổng bất ngờ nhớ tới một việc gì đó ta quên làm thế là trạng thái yên ổn đó đã không còn mà chuyển sang trạng thái bất an lo lắng. Có khi ta đang tức giận vì một nguyên nhân gì đó nhưng bổng nghe được mình vừa mới được thăng chức trong công việc thì cảm xúc giận dữ đã không còn và biến đổi thành sự hài lòng và vui vẻ, lúc đó lắm khi ta lại thấy sự việc vừa làm cho mình tức giận cũng chả có gì to lớn. Vài năm trước trong giai đoạn Covid mọi người chỉ cầu mong không nhiễm bệnh, chỉ cầu mong được bình an để sống tiếp, còn lại mọi thứ không quan trọng, nhưng nay mong muốn đơn giản là chỉ cần sống là được của khi đó đã không còn, nó đã biến chuyển thành nhiều mong ước khác như muốn có thêm cái nhà, thêm cái xe. Khi ta đang yêu đương ở giai đoạn cao trào, say đắm ta có cảm giác chỉ cần được ở bên người đó thôi là quá đủ, không còn cần gì hơn, thì một thời gian sau trạng thái thăng hoa sẽ không còn và ta lại thấy chỉ ở bên người đó thôi là chưa đủ, ta còn cần người đó làm thêm một số thứ theo ý ta thì mới đủ. Tháng trước ta có thể là người thành công giàu có nhưng tháng sau vị thế đó có thể đã không còn và ta biến chuyển thành kẻ phá sản, nợ nần chồng chất. Đây là những thứ luôn xảy ra hàng ngày, hàng giờ xung quanh ta và bên trong ta, chỉ cần chú tâm lặng ngắm mọi thứ trong tĩnh lặng ta sẽ nhận ra lẽ Vô thường hoàn toàn không phải thứ gì đó siêu hình, ảo diệu mà nó hiện diện và vận hành một cách thực tiễn rõ ràng đến như thế nào.
Vô thường là một quy luật bất biến của cuộc sống, tuy nhiên khi nhận thức của chúng ta vẫn còn ở mức chỉ hoạt động tự động theo các kiểu mẫu tâm trí đã được định đặt bởi xu hướng ý thức chung, chúng ta thường hay quên mất Vô thường, hoặc nhìn nhận Vô thường như một cái gì đó vô cùng ảo diệu và xa rời thực tế. Khuôn mẫu chung của tâm trí ở mức chưa thông tỏ luôn có xu hướng đi ngược với các quy luật đích thực đang vận hành cuộc sống, vì vậy nếu chỉ hoạt động trong giới hạn của khuôn mẫu nhận thức như vậy thì cuộc sống thường gặp rất nhiều rối rắm và những thứ bất như ý. Khuôn mẫu nhận thức của chúng ta luôn có một ảo tưởng về sự ổn định vì nó cho như vậy là an toàn, nó luôn đòi hỏi mong muốn sự ổn định trong mọi lúc. Từ nhỏ chúng ta luôn được nhắc rằng ráng phấn đấu học hành để sau này có một cuộc sống ổn định. Chúng ta luôn muốn mọi thứ ổn định, nhà cửa ổn định, việc làm ổn định, hôn nhân ổn định, con cái ổn định phải như vậy thì mới phù hợp với nhận thức chung và ta mới thấy an toàn, nhưng nó lại đi ngược với tính chất luôn biến đổi không ngừng, không thể đoán định của cuộc sống. Vì chúng ta chỉ tự động hướng theo một kiểu nhận thức khuôn mẫu nên ta không nhận ra Vô thường trong mọi thứ vì vậy thay vì vui vẻ chấp nhận tính chất này của cuộc sống và chọn một cách sống đầy cảm hứng, tích cực trong từng phút giây ta lại thường đánh mất rất nhiều thời gian và cảm hứng sống để tìm cách kiểm soát mọi thứ nhằm giữ cho nó ổn định. Khi chúng ta còn đi học chúng ta cũng không thực sự chú ý tới cảm hứng trong các môn học, chúng ta chỉ học với một suy tư kiểu mẫu là để hài lòng thầy cô, cha mẹ khi đó ta cảm thấy an toàn và ổn định, lớn lên chút nửa chúng ta chỉ biết vùi đầu học chả dám dành ra thời gian để vui chơi cân bằng với thời gian học để tạo thêm cảm hứng cho cuộc sống, vì chúng ta luôn đau đáu về một tương lai ổn định với một việc làm ổn định. Khi chúng ta đi làm chúng ta cũng không chú tâm tới cảm hứng trong công việc, chỉ làm là phải làm để có một số tiền ổn định nhằm duy trì một cuộc sống ổn định. Tất cả mọi thứ chúng ta đều chỉ hướng tới sự ổn định, chúng ta không đủ chú tâm và sáng tỏ để nhận thấy luật Vô thường, nhưng dù ta có thấy hay không, có nhận ra hay không thì Vô thường vẫn vận hành liên tục, vì vậy khi ta cứ mãi ôm ấp một ảo tưởng ngược quy luật như vậy thì ta sẽ luôn gặp phải những tình huống, hoàn cảnh làm cho ta phải thất vọng và bế tắc. Ảo tưởng về sự ổn định này sẽ làm cho ta tin rằng sự ổn định là có thật, nó giới hạn khả năng chấp nhận và thích nghi với các thay đổi trong cuộc sống của chúng ta rất nhiều, vì vậy ta luôn rất dễ dàng rơi vào trạng thái bế tắc, hoảng loạn khi có sự biến đổi trong hoàn cảnh và điều kiện sống xảy ra. Và thực tế đã chứng minh những người chấp nhận dấn thân vào những cái được cho là thiếu ổn định và không an toàn thường có một cuộc đời hiệu quả hơn, một sức sống mạnh mẽ hơn, một mức ý thức sâu sắc hơn. Vì sao vậy, vì họ có khả năng chấp nhận Vô thường và chào đón sự Vô thường như một cơ hội.
Khi ý thức của chúng ta còn giới hạn trong khuôn mẫu nhận thức chung được định đặt, chưa đủ sáng tỏ, chúng ta luôn hướng tới sự ổn định và cho đó là cần thiết, tuy vậy trong chúng ta vẫn có phần nào đó hiểu rằng mọi thứ trong cuộc đời đều vô cùng mong manh, dễ biến chuyển, dễ tàn hoại, gãy đổ, và chúng ta cảm thấy thật đáng buồn và lo sợ về điều này, chúng ta hầu như chỉ muốn níu giữ mọi thứ mãi mãi như vậy. Đó là vì chúng ta chưa đủ sáng tỏ để thấy được ý nghĩa tuyệt diệu của Vô thường, của tính chất mong manh dễ biến đổi trong mọi thứ. Cuộc sống luôn được vận hành bởi một trí thông minh siêu việt nào đó, nó sâu sắc, chính xác và đầy trí tuệ, nó cao sâu hơn rất nhiều so với khuôn mẫu nhận thức chung của nhân loại, mọi thứ được định ra đều hoàn hảo và ẩn tàng một ý nghĩa vượt thoát, thâm sâu nào đó, không bao giờ có sai lầm. Vì vậy việc lo sợ một yếu tố nào của cuộc sống như sự Vô thường cũng đều là một điều không cần thiết. Chúng ta lo sợ bởi vì chúng ta chưa hiểu hết được ý nghĩa thâm sâu của Vô thường, của tính chất mong manh dễ chuyển biến trong mọi sự, vì vậy thay vì lo sợ chúng ta nên lặng tâm chú ý, suy ngẫm về nó thật nhiều để nhìn thấy nó một cách chân thật, rõ ràng trong ý nghĩa đích thực của nó. Điều này sẽ cho ta một cảm nhận sâu sắc về Vô thường, ta sẽ thấy Vô thường như một cái gì đó hiển nhiên, không thể vắng mặt, từ đó ta có khả năng chấp nhận nó một cách tự nhiên, thoải mái và quan trọng nhất khi đó ta có khả năng áp dụng những hiểu biết, những cảm nhận về Vô thường vào trong hoạt động hàng ngày để giúp ta có một cuộc sống hiệu quả hơn.
Thực sự chính tính chất mong manh, khả năng biến đổi không thể đoán định của mọi thứ mới chính là món quà của cuộc sống. Nếu mọi thứ trong đời cái gì đã hình thành đều sẽ ổn định mãi mãi như vậy không có một khả năng nào để đổi mới, biến chuyển thì cuộc sống này còn có ý nghĩa gì. Có phải tất cả mọi thứ phải luôn có một khả năng chuyển biến và phát triển vô hạn thì dòng chảy cuộc sống mới luôn được sáng tạo, được tiếp diễn một cách liên tục, tươi mới, và có ý nghĩa hay không. Hãy tưởng tượng cuộc đời như một bộ phim và đây là một bộ phim vô cùng ổn định vì trong phim chẳng có tình tiết gì đột phá hay biến chuyển, mọi thứ từ đầu đến cuối phim đều lặp đi lặp lại một cách ổn định, đều đặn không có gì có thể thay đổi mới mẻ. Một bộ phim như vậy có vô cùng tẻ nhạt và vô vị hay không? Cuộc sống là một bộ phim với đạo diễn là một trí thông minh vượt thoát, siêu việt vận hành thì làm sao có thể là một bộ phim thiếu sức sống và tẻ nhạt đến như vậy. Vì vậy Vô thường là yếu tố không thể thiếu mà đạo diễn đã tạo ra cho bộ phim cuộc sống. Những người luôn hướng tới một sự ổn định và giả sử thật không may là họ có sự ổn định đó, ví dụ như một việc làm trong cơ quan nhà nước sáng đi chiều về lương ổn định, công việc vô cùng ổn định, không áp lực gì, ngày nào cũng như ngày nấy không có gì khác, nhà cửa ổn định, vợ con ổn định ở nhà ngày nấu cơm ba bữa, về là ăn không thiếu bữa nào, liệu họ có thực sự hài lòng, mãn nguyện với một hoàn cảnh rất ổn định như vậy hay không. Liệu họ có lãnh lương đều đặn và gửi ngân hàng cho an toàn để ăn ngày ba bữa hay họ sẽ đem tiền đầu tư vào cái gì đó cho nó trở nên không ổn định, cho nó trở nên có khả năng biến đổi? Liệu họ sẽ ở mãi trong một căn nhà ổn định hay họ sẽ phải tìm nơi nào đó để đi đổi gió cho nó bớt ổn định? Liệu họ hàng ngày chỉ làm công việc ở cơ quan xong về ăn cơm một cách ổn định hay chiều chiều họ cũng muốn nó bớt ổn định lại một chút bằng cách đi nhậu với bạn bè? Câu trả lời cho những câu hỏi trên chúng ta đều rõ. Nếu sự ổn định là ước mong khẩn thiết tại sao khi có nó ta lại chịu không nỗi, khi đó ta lại ước ao và mời vào cuộc đời các yếu tố không ổn định. Nếu ta lắng tâm suy ngẫm thật sâu sắc về tình huống như vậy, ta sẽ thấy rằng nếu mọi thứ, mọi hoàn cảnh đều buộc phải định hình cố định, giữ một trạng thái ổn định mãi mãi thì ta sẽ không còn cảm hứng gì khi sống trên đời, khi đó cuộc sống thực sự là những chuỗi ngày thảm họa và ta sẽ thấy rằng thật may mắn vì có Vô thường, thật may mắn vì mọi thứ luôn có khả năng chuyển hóa và biến đổi.
Khi chúng ta đã có khả năng cảm nhận sâu sắc tính chất và ý nghĩa thâm sâu của Vô thường, chúng ta cần ứng dụng được những hiểu biết và cảm nhận này vào hoạt động hàng ngày để giúp cho cuộc sống chúng ta dễ chịu, thoải mái và hiệu quả hơn. Nếu không thì tất cả những hiểu biết cũng chỉ dừng lại ở mức kiến thức, những cảm nhận không thể sâu hơn nữa. Vì chỉ qua ứng dụng thì cuộc sống của chúng ta mới được cải thiện, và chỉ qua ứng dụng thì cảm nhận của chúng ta về Vô thường mới trở nên sâu sắc và chân thực hơn nữa. Ảo tưởng của chúng ta về sự ổn định là an toàn khi không sáng suốt sẽ hướng chúng ta luôn tìm kiếm sự ổn định thay vì vui vẻ chấp nhận các biến chuyển như lẽ tự nhiên và thoải mái hoạt động trong phút giây hiện tại. Đồng thời ảo tưởng này cũng tạo ra một ảo giác về sự ổn định trong những tình huống cụ thể. Chúng ta cần lắng tâm suy ngẫm về Vô thường thật nhiều để nhìn thấy nó một cách chân thật, rõ ràng trong ý nghĩa đích thực của nó, nhằm đánh tan ảo tưởng về sự ổn định. Khi cái ảo tưởng về mọi thứ là ổn định được dẹp bỏ phần nào thì những hiểu biết, những cảm nhận của chúng ta về Vô thường sẽ từ từ xuất hiện trong từng tình huống và hoàn cảnh cụ thể. Khi đó chúng ta sẽ có khả năng lựa chọn hành động có lợi hơn cho chúng ta trong những hoàn cảnh và tình huống cụ thể đó, qua đó mà cuộc sống của chúng ta trở nên tích cực và hiệu quả hơn. Như khi chúng ta đạt được thành công và đang có vị thế tốt, có quyền lực trong tay nhưng ý thức của chúng ta còn trong trạng thái chưa sáng tỏ, chưa có những hiểu biết và cảm nhận sâu sắc về ảnh hưởng của Vô thường lên mọi sự, ít khi chúng ta suy nghĩ tới viễn cảnh khi những thứ đó qua đi thì sẽ như thế nào, chúng ta thường có ảo giác rằng thành công và vị thế kia của chúng ta là ổn định là lâu dài mãi, vì vậy chúng ta có những hành động bất lợi cho bản thân như tự mãn, kiêu ngạo, tỏ vẻ và lắm khi chúng ta sẽ sử dụng quyền lực và lợi thế đang có để đè nén người khác, chiếm đoạt của người khác để giàu thêm mà không nghĩ tới hậu quả khi những thành công và quyền lực kia biến chuyển không còn nữa, sở dĩ chúng ta có thể thoải mái thực hiện những hành động có thể đem tới những hậu quả không tốt cho chúng ta như vậy là bởi vì chúng ta không biết gì tới Vô thường, hoặc có biết nhưng vô cùng hời hợt và nông cạn nên có ảo tưởng rằng mọi thứ sẽ cố định như vậy, khó thay đổi nên chúng ta không hề e sợ. Một tình huống khác nếu khi chúng ta gặp bất lợi, ví dụ như tự nhiên mắc một căn bệnh nào đó, khi chúng ta không biết về sự vận hành của Vô thường, về khả năng biến chuyển trong mọi sự chúng ta thường có ảo giác tình thế bất lợi kia sẽ là mãi mãi, bệnh tình chúng ta sẽ như vậy hoài và hậu quả của ảo giác này chính là nó làm chúng ta lo âu tới mức không đáng có, có khi tới mức tuyệt vọng một cách hoàn toàn không cần thiết. Chính trạng thái lo âu thái quá phát sinh từ ảo giác rằng tình thế tồi tệ kia sẽ đeo bám chúng ta mãi mãi sẽ làm cho tình huống của chúng ta trở nên tồi tệ hơn. Như vậy việc hiểu biết sâu sắc về Vô thường là vô cùng cần thiết cho cuộc sống của chúng ta, khi chúng ta có hiểu biết sâu sắc về Vô thường thì trong từng tình huống cụ thể những ảo tưởng về sự cố định, không biến đổi của tình huống sẽ giảm đi, thay vào đó là khả năng nhận biết được tính Vô thường đang ẩn tàng trong tình huống. Khi chúng ta gặt hái được thành công hay gặp thuận lợi chúng ta cũng có một cảm nhận rõ ràng rằng trạng thái này chắn chắn sẽ biến chuyển và qua đi, khi đó chúng ta vẫn vui vẻ tận hưởng thành quả đó, lợi thế đó, nhưng niềm vui sẽ nhẹ nhàng và tế nhị, không kèm theo ảo giác nó sẽ tồn tại mãi mãi mà vui quá đà, mà trở nên kiêu ngạo, lố lăng, sử dụng lợi thế để đè nén người khác, từ đó sẽ tránh được các hậu quả tai hại không đáng có. Cũng như vậy trong các tình huống bất lợi chúng ta vẫn có cảm nhận về Vô thường đang ẩn tàng trong tình huống, mọi thứ chắc chắn rồi sẽ biến chuyển và qua đi chứ không thể tồn tại như vậy mãi, khi đó chúng ta sẽ lạc quan hơn với tình huống, không lo âu thái quá hay suy nghĩ kiểu tuyệt vọng không cần thiết, từ sự lạc quan này mà những khả năng để biến chuyển tình huống bất lợi có thể đến nhanh hơn, sớm hơn.
Khi ý thức của chúng ta còn mắc kẹt trong ảo tưởng về sự ổn định, chưa có cảm nhận và hiểu biết sâu sắc về sự Vô thường, ta thường rất ngại những thay đổi, ta tự động giữ khoảng cách với những điều mới lạ, ta luôn có xu hướng chỉ hoạt động trong những môi trường ta cho là ổn định và an toàn. Việc thay đổi một công việc, một môi trường làm việc mới đối với ta là điều rất khó khăn, dù công việc cũ và môi trường cũ đã không còn tạo sự hài lòng hoặc cảm hứng nữa ta vẫn bám víu vì cho rằng dù sao nó cũng ổn định. Thậm chí khi có một cách làm mới hiệu quả hơn cho một công việc đang làm ta cũng rất ngại thay đổi cách làm vì làm theo cách cũ ta cảm thấy quen thuộc, ổn định và an toàn hơn, nên dù nó có không hiệu quả mất rất nhiều thời gian ta vẫn không muốn thay đổi. Tất cả những điều này đều phát sinh từ ảo giác về sự ổn định khi không hiểu rõ tính chất Vô thường trong mọi việc. Khi ta chỉ muốn ôm ấp, níu giữ những cái ta cho là ổn định, an toàn vì nó quen thuộc, cho rằng không thể lìa bỏ nó, ta đang tự giới hạn mình lại, ta đang vô tình cho phép sự vô vị, tẻ nhạt và các bất hợp lý của những thứ cũ kỹ mà ta đã vô cùng chán ngán chiếm trọn cuộc đời chỉ vì mong muốn một sự ổn định, ta đang đánh đổi cảm hứng và thời gian sống cho một ảo tưởng vô ích. Ta không biết rằng những cái ta cho là ổn định và quen thuộc đó nó cũng có thể thay đổi và gãy đổ bất cứ khi nào, ta không thể nào dự đoán hay kiểm soát được điều này. Vì vậy khi đã hiểu rõ tính chất Vô thường, tính chất luôn biến đổi không thể khác của mọi sự, ta nên cởi mở hơn, tích cực hơn với những thay đổi, với những điều mới lạ tạo cảm hứng, cho phép những điều này này đi vào cuộc sống như một lẽ tự nhiên, như một cơ hội mới thay vì chỉ muốn một sự ổn định nhàm chán. Chúng ta có thể hướng tới một sự ổn định tương đối trong cuộc sống, đó cũng là điều bình thường, tuy nhiên nếu mong muốn được ổn định trở thành như một khuynh hướng, một động lực luôn ám ảnh ta, buộc ta phải luôn dính chặt với những điều cũ kỹ dù đã rất nhàm chán và không còn phù hợp, làm cho ta vô cùng e sợ với những thay đổi, những điều mới lạ nhưng có cảm hứng thì lúc đó ta đang mắc kẹt. Mọi sự trên đời đều luôn có một tính chất mong manh, đều ẩn chứa một khả năng có thể biến chuyển và thay đổi trong mọi lúc giống như nhau, nên ta không thể biết được cái nào là ổn định cái nào là bất ổn, vì khi nào nó biến đổi và biến đổi như thế nào ta là điều ta không thể dự đoán hay kiểm soát được. Chính vì điều này nên cảm giác về cái gì đó là ổn định luôn luôn chỉ là một ảo giác sai lầm phát sinh từ sự thiếu nhận thức, thiếu cảm nhận sâu sắc về tính Vô thường trong cuộc sống.
11111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111FTAC