Khi viết các bài viết này tôi không hy vọng rằng có ai đó bấm vào xem, cũng không hy vọng có ai đó đọc hết bài, càng không hy vọng có ai đó đồng cảm vì tôi biết đây là một dạng bài viết không hợp với nội dung website FTAC và cũng không phải thứ mà đa số người quan tâm. Tôi chỉ viết đơn thuần là vì có cảm hứng viết và chủ yếu là viết cho chính mình. FTAC là một sản phẩm tinh thần của tôi, cũng là nơi tôi hoạt động nên tôi chọn gửi lên để cho vui. Tuy nhiên nếu có ai đó hữu duyên có thể đọc, đồng cảm và ứng dụng được gì đó để giải tỏa bớt các áp lực trong cuộc sống thì tôi cũng rất vui.
Nếu muốn đọc hay tư vấn về luật thuế xin qua menu khác hoặc nhắn vào Hotline tôi sẽ hỗ trợ trong khả năng của mình.
LÒNG BIẾT ƠN
Trong một lần Chúa Giesu đang chữa bệnh ở một chổ đông người thì ngài nghe được tiếng kêu từ phía xa, "xin hãy cứu chúng tôi với". Đó là tiếng kêu của 10 người bị bệnh phong cùi rất nặng với da thịt đang lở loét. Bệnh phong cùi thời đó là một bệnh không có thuốc chữa và những người có bệnh được coi là thứ ô uế, bị xua đuổi và tránh xa bởi người đời. Các môn đệ của Chúa thấy vậy liền định đuổi những người bệnh này đi nơi khác, nhưng Chúa đã ngăn lại, và ngài tiến tới chạm tay vào từng người trong số họ để chúc phúc trước sự kinh ngạc của đám đông. Họ la lên rằng tại sao ngài lại chạm vào phường ô uế như vậy, nhưng ngài vẫn bỏ ngoài tai tất cả, ngài vẫn chạm vào đủ 10 người để chúc phúc. Tối hôm đó toàn bộ bọn họ đã hết bệnh, da thịt liền lại sạch sẽ. Sáng hôm sau có một người trong số họ quay lại gặp Chúa và quỳ mọp dưới chân ngài cảm ơn trong nước mắt. Chúa quay sang các môn đệ hỏi rằng " Không phải toàn bộ 10 người đều được sạch cả rồi sao, sao chỉ có một người ngoại tộc này quay lại để cảm ơn Thiên Chúa?” Sau đó Chúa nâng người đang quỳ dưới chân mình dậy và nói “Ông hãy đứng lên đi, với lòng biết ơn chân thành này của ông, không những thể xác của ông được cứu sạch mà chính linh hồn của ông cũng được cứu sạch, còn 9 người còn lại họ chỉ được sạch về thể xác còn linh hồn của họ vẫn không được thanh tẩy, họ không được cứu."
Qua dụ ngôn này có thể chúng ta sẽ hỏi rằng tại sao Thiên chúa lại đòi hỏi lời cảm ơn, đòi hỏi lòng biết ơn. Không phải ngài đã dạy tình thương vô điều kiện sao, vì sao nơi đây ngài lại muốn nhận sự cảm ơn và có vẻ trách móc 9 người đã không quay lại cảm ơn ngài, ngài cứu người để được cảm ơn hay sao? Nhưng đó là cách hiểu dụ ngôn này trong sự hạn hẹp. Đối với một người đã tỉnh thức trọn vẹn như Chúa Giesu, lời cảm ơn của thế gian hoàn toàn không có trọng lượng với ngài, tình yêu thương của ngài là vô điều kiện, ngài không cần bất cứ điều gì từ thế gian cả. Tuy vậy trong dụ ngôn này ngại lại đang yêu cầu một sự cảm ơn, ngài đã yêu cầu lời cảm ơn không phải cho sự xác nhận công trạng của mình, mà là để cứu rỗi chính những ai biết nói lời cảm ơn đó với một tấm lòng chân thành. Khi ta không thấy mang ơn với những gì mình đang có hoặc những gì tốt đẹp mình được nhận thì đó là lúc ta đang tự đóng chặt cánh cửa linh hồn của mình với sự cứu rỗi. Tình yêu và sự cứu rỗi mà sự sáng tạo dành cho mỗi sinh mệnh là bao la vô hạn, nhưng nó cần được sự mở cửa và cho phép của từng người để có thể được chảy vào và diễn ra. Thượng đế đã có một cam kết đầy công bằng và tình thương với con người về tự do ý chí, bất cứ điều gì muốn diễn ra với một người luôn cần sự cho phép của họ, cả sự cứu rỗi cũng vậy. Sự biết ơn và liên tục biểu hiện sự biết ơn đó một cách thành khẩn, chân thành, chính là cách chúng ta mở lòng mình ra để cho phép tâm hồn chúng ta được cứu rỗi. Nếu ta vẫn thấy mọi thứ mình có, những điều tốt đẹp mình được nhận đều là hiển nhiên, tất cả đều là bình thường, ta chả thấy biết ơn, trân trọng và biểu hiện sự biết ơn với bất cứ thứ gì thì chính là ta đang tự đóng chặt cánh cửa trái tim mình với sự cứu rỗi. Thiên Chúa đã trách móc về sự vô ơn từ 9 người còn lại không phải vì ngài tức giận, mà là ngài đang xót xa rằng tại sao các người lại tự khép chặt lòng mình với chân lý và sự cứu rỗi như vậy. Sự biết ơn và thể hiện nó ra một cách chân thành và liên tục chính là chìa khóa để mở cách cửa trái tim cho chân lý và tình yêu được chạm vào tâm hồn chúng ta, làm cho tâm hồn ta được cứu rỗi. Nhưng hầu hết chúng ta đều đang khép chặt cánh cửa này, chân lý và tình yêu vẫn luôn ở đó nhưng không thể nào chạm đến chúng ta. Cái gì khiến ta làm vậy, đó chính là cái tôi của chính mình, cái tôi luôn khiến ta niềm nở đón chào những thứ tạm bợ và phù phiếm, nhưng nó lại làm ta khép chặt cánh cửa với lòng biết ơn mọi thứ thực sự có ý nghĩa mà ta được nhận. Từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim để duy trì thân xác cho đến mọi thứ chúng ta đang có đều là do tự nhiên và sự sáng tạo ban tặng, ngay cả khả năng để thực hiện bất cứ điều gì cũng đều là quà được ban tặng, nhưng cái tôi đã che mờ tất cả, nó làm cho ta tưởng rằng mình tự làm được tất cả, mọi thứ là hiển nhiên và ta luôn đòi hỏi thêm nữa chứ không bao giờ cảm thấy đủ và biết ơn bất cứ điều gì. Dù sự sáng tạo luôn ban cho con người vô vàn quà tặng và cơ hội để được cứu rỗi, nhưng nếu ta luôn vì cái tôi điên loạn mà khép chặt tim mình lại, không mở cửa đón nhận, từng món quà rồi cũng sẽ biến mất, ta chẳng nhận được điều gì cả, tâm hồn ta vẫn mãi mãi là những mảnh đất khô cằn và hoang dại, không được cứu rỗi. Cái giá của việc tự khép cửa với sự cứu rỗi tâm hồn chính là hàng ngàn lo âu và áp lực mà ta luôn phải gánh. Khi ta không chấp nhận để tình yêu của đấng sáng tạo chạm vào và cứu rỗi, ta giống như người đang đứng trước những cơn sóng thần khổng lồ nhưng hoàn toàn bất lực, hoàn toàn không biết làm gì hơn là nhắm mắt chờ đợi giây phút bị quét trôi và chôn vùi. Không nên để mình bị cuốn trôi bởi sự cố chấp và bất lực của cái tôi thấp hèn như vậy, hãy cho phép tình yêu và sự cứu rỗi của sự sống chạm vào để chuyển hóa tâm hồn bằng cách đừng chỉ luôn biết nhận mọi thứ như những điều hiển nhiên, đừng xem những gì mình có và nhận được là điều bình thường mà hãy biết ơn và thể hiện lòng biết ơn một cách liên tục và chân thành với những thứ mà ta đang có, những thứ đang phục vụ ta liên tục, những người luôn yêu thương và nâng đỡ ta và những điều tốt đẹp và có ý nghĩa mà ta nhận được. Có thể 9 người còn lại cũng có trong lòng sự biết ơn đôi chút, nhưng như vậy là chưa đủ cái tôi của họ đã ngăn cản họ thể hiện nó. Lòng biết ơn phải luôn được biểu hiện liên tục một cách chân thành đó mới là cách để nhận được tình yêu và những món quà từ Thiên chúa. Đó chính là lý do tại sao trong dụ ngôn trên Chúa Giesu đã rất xót xa khi 9 người còn lại không quay về với lòng biết ơn, ngài xót xa khi họ đã từ chối để sự cứu rỗi chạm vào tâm hồn vì sự thơ ơ vô cảm và cố chấp của mình. Mọi việc xảy ra với thân xác đều là tạm bợ, người ta có thể nuôi nấng ta, cho ta ăn uống, cho ta quần áo, cho ta các tiện nghi vật chất, nhưng những thứ đó không bao giờ có thể là sự cứu rỗi thực sự, những thứ đó chỉ có thể tạm thời giúp ai đó trong khoảnh khắc, nhưng càng qua thời gian nó lại càng trở nên phản tác dụng. Sự cứu rỗi thật sự phải là sự cứu rỗi được chạm vào tận sâu trong tâm hồn nhằm giúp mảnh đất tâm hồn trở nên thanh cao và màu mỡ, và nó chỉ có thể xảy ra khi chúng ta vượt qua được sự cố chấp của cái tôi mà mở lòng ra để cho phép ánh sáng của chân lý, của tình yêu Thiên Chúa được chiếu rọi vào sâu bên trong thông qua lòng biết ơn và sự tin tưởng. Tâm hồn chúng ta có được cứu rỗi hay không đều đến từ lựa chọn tự do của chính chúng ta. 10 người bệnh phong cùi trong dụ ngôn trên đã cho phép và kêu gọi Chúa chạm vào thân xác họ, vì vậy thân xác họ lập tức được cứu, nhưng chỉ có một người cho phép Chúa được chạm vào sâu trong tâm hồn mình bằng lòng biết ơn với sự biểu hiện chân thành. 9 người còn lại hoàn toàn khép chặt cánh cửa lòng bằng cục đá mang tên vô ơn nên Thiên Chúa dù có muốn cũng chả thể nào đưa được tình yêu của mình chạm tới tâm hồn họ để cứu rỗi họ. Vì vậy dù cả 10 người đều khỏi bệnh, nhưng thực sự chỉ có duy nhất một người được cứu rỗi thực sự, vì anh ta đã chọn như thế.
VIỆT





